6 tháng 11, 2011

Trên Đỉnh Yêu Thương

Đã lâu rồi, bỏ bê cái blog, những ngày mưa cuối tuần lại làm tôi nhớ lại một câu chuyện, xin được chia sẻ cùng mọi người với mong ước xã hội này sẽ ngày một tốt hơn.

Báo Tuổi Trẻ ở VN có đăng bài “Phở nóng chiều mưa” của tác giả Bút Bi. Câu chuyện như sau: “Tiệm phở A đường Kỳ Đồng chiều hôm kia mưa như trút nước. Một ông già khoảng 70 tuổi, tay lần dò chiếc gậy, tay xách chiếc gà men cũ kỹ lập cập bưóc vào quán, mua phở mang về. Lúc ông đang lóng cóng lấy tiền – gói trong hai ba lớp bịch nilông – ra để trả, một trong hai thanh niên đang ngồi ăn phở ở chiếc bàn ngoài cùng bảo là đã trả tiền cho ông rồi. Ông già lãng tai ngớ ra không hiểu, người thanh niên vừa nói câu trên chỉ người bạn đang cắm cúi ăn: “Thằng này trả chứ không phải cháu đâu”. Rồi anh nói thêm có lẽ để câu chuyện được tự nhiên hơn: “Nó hỏi bác có con gái không?” Ông già dường như vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, thật thà nói: “có”. Người thanh niên kia bật cười bảo: “Nó nói chơi đó bác ơi”. Bút Bi tình cờ có mặt ở đó cũng bật cười. Mấy cô phục vụ trong quán cũng cười ầm lên. Ông già hiểu ra, hoạt bát hẳn lên, nói vài câu vui vẻ rồi cám ơn và chống gậy đi về.

Tò mò, Bút Bi nhìn hai người thanh niên. Họ ăn mặc giản dị, mang dép, đi chiếc Cub đời cũ, trông có lẽ là những người lao động lam lũ, và cử chỉ của họ thật dễ thương. Người già thường có cảm giác bị bỏ rơi, thèm sự hỏi han, chăm sóc. (Ông già phải tự chống gậy đi mua phở dù có con cái?) Chắc tối hôm ấy ông sẽ thấy vui lắm, chẳng những vậy có khi nó còn trở thành một kỷ niệm của ông, để ông kể đi kể lại với bà con, chòm xóm. Còn Bút Bi cũng thấy vui quá, bèn quyết định ăn luôn… hai tô phở!
***
Nghe xong câu chuyện “Phở nóng chiều mưa” trên đây, chúng ta cảm thấy ấm áp lên tình con người. Một sự quan tâm tế nhị, một lời thăm hỏi chân thành, một nghĩa cử yêu thương thầm kín, đã làm cho mối quan hệ giữa người với người thân mật gần gũi hơn, thông cảm nhau hơn, và quí mến nhau hơn.

PhiHDN:
Tô phở tuy mua mang về nhưng có lẽ cho đến khi về đến nhà, nó sẽ vẫn "nóng", và ông già kia khi ăn nó cũng sẽ cảm thấy "nóng", cái "nóng tình người", cái "ấm áp tình thương". Tuy bài viết trên được đăng trên báo Tuổi Trẻ nhưng tôi đã nghe câu chuyện này trong một Thánh Lễ Chúa Nhật, chiều ấy cũng mưa rất lớn. Và tôi trích bài viết này không phải từ báo Tuổi Trẻ nhưng là từ Suy Niệm Hằng Ngày

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét